Đây là phần 2 của bản dịch “Everything is f*cked: A Book About Hope” của tác giả Mark Manson. Nếu bạn chưa đọc phần 1 của bản dịch, có thể đọc tại link sau:
Everything is f*cked: A Book About Hope – Mark Manson (Phần 1)
Sau đây, hãy tiếp tục theo dõi phần 2 của bản dịch này…
Chương 3: Định luật cảm xúc của Newton
Ví dụ, tôi từng có một người bạn có lẽ là người khó tính nhất mà tôi từng biết. Cô ấy sẽ ở ngoài cả đêm và sau đó đi làm ngay sau bữa tiệc vào buổi sáng mà không ngủ. Cô ấy nghĩ dậy sớm hoặc ở nhà vào tối thứ Sáu thật là vớ vẩn.
Và đột nhiên, như có phép màu, các bữa tiệc không còn vui nữa. Tại sao? Bởi vì chúng gây trở ngại đến giá trị mới nhất của cô ấy: giúp đỡ trẻ em đang chịu đau khổ. Cô ấy đã chuyển nghề và bây giờ mọi thứ chỉ xoay quanh công việc. Cô ở lại trong hầu hết các đêm. Cô ấy không uống rượu hay chơi ma túy. Cô ấy ngủ rất ngon, dù sao thì cô ấy cũng cần rất nhiều năng lượng để cứu thế giới.
Những người bạn dự tiệc của cô ấy nhìn cô ấy và thương hại cô ấy; họ đánh giá cô ấy theo giá trị của họ, đó là những giá trị cũ của cô ấy. Cô gái tiệc tùng tội nghiệp phải đi ngủ và thức dậy đi làm mỗi sáng. Cô gái tiệc tùng tội nghiệp không thể ra ngoài chơi MDMA mỗi cuối tuần.
Nhưng đây là điều buồn cười về hệ thống phân cấp giá trị: khi chúng thay đổi, bạn thực sự không mất gì cả. Không phải bạn của tôi quyết định bắt đầu từ bỏ các bữa tiệc vì sự nghiệp của cô ấy, mà là các bữa tiệc không còn vui nữa. Đó là bởi vì “vui vẻ” là sản phẩm của hệ thống phân cấp giá trị của chúng ta. Khi chúng ta ngừng đánh giá một điều gì đó, nó sẽ không còn vui hoặc thú vị với chúng ta nữa. Do đó, không có cảm giác mất mát, không có cảm giác bỏ lỡ khi chúng ta ngừng làm việc đó. Ngược lại, chúng ta nhìn lại và tự hỏi tại sao chúng ta lại dành quá nhiều thời gian để quan tâm đến một điều ngớ ngẩn, tầm thường như vậy, tại sao chúng ta lại lãng phí quá nhiều năng lượng cho những vấn đề và nguyên nhân không quan trọng. Những cảm giác hối tiếc hoặc bối rối này là tốt; chúng biểu thị sự tăng trưởng. Chúng là sản phẩm của việc chúng ta đạt được những hy vọng của mình.
…
Đây là một câu chuyện dở khóc dở cười phổ biến. Chàng trai lừa dối cô gái. Cô gái đau lòng. Cô gái tuyệt vọng. Chàng trai bỏ cô gái, và nỗi đau của cô gái kéo dài nhiều năm sau đó. Cô gái cảm thấy như shit về chính mình. Và để Bộ Não Cảm Xúc của cô ấy duy trì hy vọng, Bộ Não Tư Duy của cô ấy phải chọn một trong hai cách giải thích. Cô ấy có thể tin rằng (a) tất cả bọn con trai đều là đồ tồi (shit) hoặc (b) cô ấy là đồ tồi.
Chà, chết tiệt. Cả hai đều không phải là một lựa chọn tốt.
Nhưng cô ấy quyết định chọn phương án (a), “tất cả bọn con trai đều là đồ tồi,” bởi vì sau tất cả, cô ấy vẫn phải sống với chính mình. Sự lựa chọn này không được thực hiện một cách có ý thức, bạn nhớ nhé. Nó chỉ đơn giản là xảy ra thôi.
Qua một vài năm. Cô gái gặp một chàng trai khác. Cậu bé này không tệ. Trái lại, cậu ta khá tuyệt. Ngọt ngào. Và quan tâm. Nhưng cô gái đang ở trong một câu hỏi hóc búa. Làm sao cậu bé này có thể thực sự tồn tại? Làm thế nào cậu ta có thể là sự thật?
Rốt cuộc, cô ấy cho rằng tất cả các chàng trai đều là đồ tồi. Đúng rồi. Nó phải là sự thật; cô ấy có những vết sẹo tình cảm để chứng minh điều đó. Đáng buồn thay, việc nhận ra rằng chàng trai này không phải là đồ tồi tệ lại quá đau đớn đối với Bộ Não Cảm Xúc của cô gái, vì vậy cô ấy tự thuyết phục bản thân rằng anh ta thực sự là đồ tồi. Cô soi mói những khuyết điểm nhỏ nhất của anh. Cô ấy để ý từng lời nói sai, từng cử chỉ đặt sai chỗ, từng cái chạm vụng về. Cô ấy tập trung vào những sai lầm nhỏ nhặt nhất của cậu ta cho đến khi chúng sáng ngời trong tâm trí cô ấy như một ánh đèn flash nhấp nháy và hét lên, “Chạy đi! Hãy tự cứu lấy mình!”
Vì vậy, cô ấy làm. Cô ấy chạy. Và cô ấy chạy đi bằng cách tệ nhất có thể. Cô ấy bỏ anh ta để theo một chàng trai khác. Rốt cuộc, tất cả các chàng trai đều là đồ tồi. Vậy thì, trao đổi một món đồ lởm với một món đồ lởm khác có ý nghĩa gì? Nó không có ý nghĩa gì cả.
Chàng trai đau lòng. Cậu ta tuyệt vọng. Nỗi đau kéo dài trong nhiều năm và biến thành sự xấu hổ. Và sự xấu hổ này đặt cậu ta vào một tình thế khó khăn. Bởi vì bây giờ Bộ Não Tư Duy của cậu ta phải đưa ra lựa chọn: hoặc (a) tất cả các cô gái đều là đồ tồi hoặc (b) cậu ta là đồ tồi.
Giá trị của chúng ta không chỉ là bộ sưu tập cảm xúc. Giá trị của chúng ta là những câu chuyện.
Khi Bộ Não Cảm Xúc của chúng ta cảm thấy điều gì đó, Bộ Não Tư Duy của chúng ta bắt đầu xây dựng một câu chuyện để giải thích điều gì đó. Mất việc không chỉ tệ hại; bạn đã xây dựng một câu chuyện hoàn hảo xung quanh nó: Ông chủ ngu xuẩn đã có lỗi với bạn sau nhiều năm trung thành! Bạn đã cống hiến cho công ty đó! Và bạn đã nhận lại được gì?
Những câu chuyện kể của chúng ta dính chặt, bám vào tâm trí chúng ta và bám vào danh tính của chúng ta như những bộ quần áo chật và ướt. Chúng ta mang chúng bên mình và xác định bản thân bằng chúng. Chúng ta trao đổi những câu chuyện kể với những người khác, tìm kiếm những người có câu chuyện giống với câu chuyện của chúng ta. Chúng ta gọi những người này là bạn, đồng minh, người tốt. Và những người mang những câu chuyện mâu thuẫn với chúng ta? Chúng ta gọi họ là ác quỷ.
Những câu chuyện kể của chúng ta về bản thân và thế giới về cơ bản là về (a) giá trị của một thứ gì đó hoặc của ai đó và (b) liệu thứ gì đó/ai đó có xứng đáng với giá trị đó hay không.
Những câu chuyện này gắn bó với chúng ta và định nghĩa chúng ta, chúng xác định cách chúng ta hòa nhập với thế giới và với nhau. Chúng xác định cách chúng ta cảm nhận về bản thân – chúng ta có xứng đáng được hưởng một cuộc sống tốt đẹp hay không, chúng ta có xứng đáng được yêu thương hay không, chúng ta có xứng đáng được thành công hay không – và chúng xác định những gì chúng ta biết và hiểu về bản thân.
Nhưng đây là điều buồn cười: khi bạn chấp nhận những câu chuyện nhỏ này làm danh tính của mình, bạn sẽ bảo vệ chúng và phản ứng với chúng một cách cảm tính như thể chúng là một phần vốn có của bạn.
Chúng ta nắm giữ một giá trị càng lâu thì giá trị đó càng nằm sâu bên trong “quả cầu tuyết” và nó càng đóng vai trò cơ bản đối với cách chúng ta nhìn nhận bản thân và cách chúng ta nhìn thế giới. Giống như tiền lãi cho một khoản vay ngân hàng, các giá trị của chúng ta cộng dồn theo thời gian, ngày càng lớn mạnh và tô điểm cho những trải nghiệm trong tương lai.
Các nhà tâm lý học không biết chắc chắn nhiều điều, nhưng có một điều họ chắc chắn biết là chấn thương thời thơ ấu khiến chúng ta gặp rắc rối.
Hiệu ứng “quả cầu tuyết” này của các giá trị ban đầu là lý do tại sao những trải nghiệm thời thơ ấu của chúng ta, cả tốt và xấu, có ảnh hưởng lâu dài đến bản sắc của chúng ta và tạo ra các giá trị cơ bản tiếp tục xác định phần lớn cuộc sống của chúng ta. Những trải nghiệm ban đầu của bạn trở thành những giá trị cốt lõi của bạn, và nếu những giá trị cốt lõi của bạn bị đảo lộn, chúng sẽ tạo ra hiệu ứng domino của sự tồi tệ kéo dài suốt nhiều năm, lây lan sự độc hại cho những trải nghiệm lớn và nhỏ.
Khi còn trẻ, chúng ta có những bản sắc nhỏ bé và mong manh. Chúng ta đã trải nghiệm rất ít. Chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào những người chăm sóc chúng ta về mọi thứ, và chắc chắn, họ sẽ làm mọi thứ rối tung lên. Sự bỏ bê hoặc tổn hại có thể gây ra những phản ứng cảm xúc cực đoan, dẫn đến những lỗ hổng lớn về đạo đức không bao giờ cân bằng được.
Người bố bỏ đi, và Bộ Não Cảm Xúc ba tuổi của bạn quyết định rằng bạn chưa bao giờ được yêu thương. Mẹ bỏ rơi bạn để lấy một người chồng mới giàu có, và bạn quyết định rằng sự thân mật không tồn tại, rằng không ai có thể tin tưởng được. Không có gì ngạc nhiên khi Newton là một người cô độc cáu kỉnh như vậy.
Và điều tồi tệ nhất là, chúng ta càng giữ những câu chuyện này lâu, chúng ta càng ít nhận thức được rằng chúng ta có chúng. Chúng trở thành âm thanh nền cho những suy nghĩ của chúng ta, là vật trang trí bên trong tâm trí chúng ta.
Những giá trị mà chúng ta tiếp thu trong suốt cuộc đời kết tinh và tạo thành lớp trầm tích bên trên nhân cách của chúng ta.
Cách duy nhất để thay đổi các giá trị của chúng ta là có những trải nghiệm trái ngược với các giá trị đó. Và bất kỳ nỗ lực nào để thoát khỏi những giá trị đó thông qua những trải nghiệm mới hoặc trái ngược chắc chắn sẽ gặp phải sự đau đớn và khó chịu.
Đây là lý do tại sao không có sự thay đổi nào mà không đau đớn, không có sự trưởng thành nào mà không khó chịu. Đó là lý do tại sao không thể trở thành một người mới mà không đau buồn trước khi mất đi con người trước đây của bạn.
Bởi vì khi chúng ta đánh mất các giá trị của mình, chúng ta đau buồn trước cái chết của những câu chuyện xác định đó như thể chúng ta đã đánh mất một phần của chính mình – bởi vì chúng ta đã đánh mất một phần của chính mình. Chúng ta đau buồn giống như cách chúng ta đau buồn khi mất người thân, mất việc làm, nhà cửa, cộng đồng, niềm tin tâm linh hoặc tình bạn. Đây là tất cả các phần xác định, cơ bản của bạn. Và khi chúng bị xé bỏ khỏi bạn, niềm hy vọng mà chúng mang lại cho cuộc sống của bạn cũng bị xé bỏ, khiến bạn một lần nữa phải đối mặt với Sự Thật Khó Chịu.
Có hai cách để tự chữa lành vết thương – đó là thay thế những giá trị cũ, sai lầm bằng những giá trị tốt hơn, lành mạnh hơn.
Một cách khác để thay đổi các giá trị của bạn là bắt đầu viết những câu chuyện kể về con người tương lai của bạn, hình dung cuộc sống sẽ như thế nào nếu bạn có những giá trị nhất định hoặc sở hữu một bản sắc nhất định. Bằng cách tưởng tượng về tương lai mà chúng ta muốn cho bản thân, chúng ta cho phép Bộ Não Cảm Xúc của mình thử các giá trị đó để xem chúng cảm thấy như thế nào trước khi quyết định chọn lựa cuối cùng. Cuối cùng, khi chúng ta đã làm đủ điều này, Bộ Não Cảm Xúc sẽ quen với những giá trị mới và bắt đầu tin vào chúng.
Nếu không có tầm nhìn rõ ràng về tương lai mà chúng ta mong muốn, về các giá trị mà chúng ta muốn áp dụng, về bản sắc mà chúng ta muốn rũ bỏ hoặc bước vào – chúng ta sẽ mãi mãi cam chịu lặp lại những thất bại của nỗi đau trong quá khứ. Những câu chuyện trong quá khứ của chúng ta xác định danh tính của chúng ta. Những câu chuyện về tương lai của chúng ta xác định hy vọng của chúng ta. Và khả năng của chúng ta để bước vào những câu chuyện kể đó và sống với chúng, biến chúng thành hiện thực, là điều mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta.
Có một lực hấp dẫn cảm xúc đối với các giá trị của chúng ta: chúng ta thu hút những người vào quỹ đạo của chúng ta, những người coi trọng những điều chúng ta làm, và đẩy lùi theo bản năng, như thể bằng từ tính ngược, những người có giá trị trái ngược với giá trị của chúng ta. Những sự hấp dẫn này tạo thành những quỹ đạo lớn gồm những người cùng tư tưởng xoay quanh một nguyên tắc chung. Mỗi người trong đó cùng rơi vào một con đường giống nhau, xoay tròn và vòng quanh cùng một thứ trân quý.
Các nhóm lớn của con người liên kết với nhau, hình thành các bộ tộc và cộng đồng dựa trên những đánh giá tương đồng về quá khứ cảm xúc của họ. Bạn có thể đánh giá cao khoa học. Tôi cũng đánh giá cao khoa học. Do đó, có một từ tính cảm xúc giữa chúng ta. Các giá trị của chúng ta thu hút lẫn nhau và khiến chúng ta vĩnh viễn rơi vào quỹ đạo của nhau, trong một vũ điệu siêu hình của tình bạn. Giá trị của chúng ta phù hợp, và mục đích của chúng ta hoà làm một!
Nhưng! Giả sử rằng một quý ông nhìn thấy giá trị trong Thanh giáo (Puritanism) và một người khác trong Anh giáo (Anglicanism). Họ là cư dân của hai trọng lực liên quan chặt chẽ nhưng khác nhau.
Điều này khiến mỗi bên phá vỡ quỹ đạo của bên kia, gây ra căng thẳng trong hệ thống phân cấp giá trị, thách thức bản sắc của bên kia và do đó tạo ra những cảm xúc tiêu cực sẽ đẩy họ ra xa nhau và khiến mục đích của họ trở nên mâu thuẫn.
Tôi tuyên bố rằng lực hấp dẫn cảm xúc này là tổ chức cơ bản của mọi xung đột và nỗ lực của con người.
Những giá trị mạnh mẽ nhất của chúng ta đòi hỏi hoặc sự đồng cảm hoặc ác cảm từ những người khác – càng có nhiều người chia sẻ một số giá trị, thì càng có nhiều người bắt đầu tập hợp lại và tự tổ chức thành một cơ thể duy nhất, chặt chẽ xung quanh giá trị đó: các nhà khoa học với các nhà khoa học, giáo sĩ với giáo sĩ. Những người yêu thích cùng một điều yêu nhau. Những người ghét cùng một thứ cũng yêu nhau.
Và những người yêu hay ghét những thứ khác nhau sẽ ghét nhau. Tất cả các hệ thống của con người cuối cùng đạt đến trạng thái cân bằng, bằng cách nhóm lại và tuân theo các chòm sao của các hệ thống giá trị được chia sẻ lẫn nhau – mọi người đến với nhau, thay đổi và điều chỉnh câu chuyện cá nhân của họ cho đến khi câu chuyện của họ là một và giống nhau, và bản sắc cá nhân do đó trở thành bản sắc nhóm.
Lý thuyết về lực hấp dẫn cảm xúc, sự gắn kết và hấp dẫn của những giá trị giống nhau, giải thích lịch sử của các dân tộc.
Những nền văn hóa này cuối cùng tự củng cố thành các quốc gia, sau đó mở rộng ra, đưa ngày càng nhiều dân tộc vào trong cái ô của các hệ thống giá trị của họ. Cuối cùng, các quốc gia này sẽ xung đột với nhau và các giá trị mâu thuẫn sẽ đụng độ nhau.
Hầu hết mọi người không đánh giá bản thân cao hơn các giá trị văn hóa và nhóm của họ.
Vì vậy, nhiều người sẵn sàng chết vì những giá trị cao nhất của họ – vì gia đình, người thân, quốc gia, thần linh của họ. Và vì sự sẵn sàng chết vì các giá trị của họ, những va chạm văn hóa chắc chắn sẽ dẫn đến chiến tranh.
Một quốc gia càng chinh phục nhiều các dân tộc láng giềng, thì người dân của quốc gia chinh phục đó càng cảm thấy rằng họ xứng đáng thống trị đồng loại của mình, và họ sẽ càng thấy các giá trị của quốc gia mình là những ngọn đèn dẫn đường thực sự của nhân loại. Uy quyền tối cao của những giá trị chiến thắng đó sẽ tồn tại mãi mãi, và những giá trị đó được viết lên và ca ngợi trong lịch sử của chúng ta, và tiếp tục được kể lại trong những câu chuyện, được truyền lại để mang lại hy vọng cho các thế hệ tương lai. Cuối cùng, khi những giá trị đó không còn hiệu quả nữa, chúng sẽ thua trước những giá trị của một quốc gia khác, mới hơn, và lịch sử sẽ tiếp tục, một kỷ nguyên mới được mở ra.
Tôi tuyên bố, đây là cách thức phát triển của loài người.
Chương 4: Làm thế nào để biến tất cả những giấc mơ của bạn thành hiện thực
Hãy nhìn xem, tất cả chúng ta cần cộng đồng để xây dựng hy vọng. Và tất cả chúng ta đều cần hy vọng để không phát điên. Các tôn giáo là cơ sở cho niềm hy vọng chung đó. Và chúng ta sẽ học cách xây dựng chúng từ đầu.
Tôn giáo là một điều tốt đẹp. Khi bạn tập hợp đủ những người có cùng giá trị, họ sẽ cư xử theo cách mà họ không bao giờ làm khi ở một mình. Hy vọng của họ được khuếch đại theo một kiểu hiệu ứng mạng (network), và sự công nhận của xã hội khi trở thành một phần của đám đông đã chiếm đoạt Bộ Não Tư Duy và để cho Bộ Não Cảm Xúc của họ hoạt động một cách điên cuồng.
Các tôn giáo mang các nhóm người lại với nhau để cùng công nhận lẫn nhau và làm cho nhau cảm thấy quan trọng. Đó là một thỏa thuận ngầm to lớn rằng nếu tất cả chúng ta đến với nhau vì một mục đích chung nào đó, chúng ta sẽ cảm thấy mình quan trọng và xứng đáng, và càng tránh xa Sự Thật Khó Chịu hơn.
Điều này cực kỳ thỏa mãn về mặt tâm lý. Mọi người đơn giản là mất kiểm soát! Và điều tuyệt vời nhất là họ trở nên rất dễ dàng bị ảnh hưởng. Nghịch lý là chỉ trong một môi trường nhóm mà cá nhân không có sự kiểm soát, thì anh ta mới có được nhận thức về sự tự chủ hoàn toàn.
Tuy nhiên, nguy hiểm của việc tiếp cận trực tiếp với Bộ Não Cảm Xúc là những đám đông thường thực hiện những việc vô cùng bốc đồng và phi lý. Vì vậy, một mặt, mọi người cảm thấy trọn vẹn, giống như họ được thấu hiểu và yêu thương. Mặt khác, đôi khi họ biến thành đám đông giết người và giận dữ.
Khi cuộc sống của chúng ta đang sụp đổ, điều đó cho thấy giá trị của chúng ta đã thất bại, và chúng ta đang vô định tìm kiếm những giá trị mới để thay thế chúng. Một tôn giáo sụp đổ và mở ra không gian cho tôn giáo tiếp theo. Những người mất niềm tin vào Đức Chúa Trời tâm linh của họ sẽ tìm kiếm một Đức Chúa Trời trần tục. Những người mất gia đình sẽ hiến thân cho chủng tộc, tín ngưỡng hoặc quốc gia của họ. Những người mất niềm tin vào chính phủ hoặc đất nước của họ sẽ tìm đến những hệ tư tưởng cực đoan để cho họ hy vọng.
Có một lý do mà tất cả các tôn giáo lớn trên thế giới đều có lịch sử gửi các nhà truyền giáo đến những nơi nghèo nhất và cơ cực nhất trên thế giới: những người đang chết đói sẽ tin vào bất cứ điều gì nếu điều đó giúp họ đủ ăn. Đối với tôn giáo mới của bạn, tốt nhất là bắt đầu rao giảng thông điệp của bạn cho những người có cuộc sống tồi tệ nhất: người nghèo, người bị ruồng bỏ, người bị lạm dụng và bị lãng quên. Bạn biết đấy, cả những người ngồi trên Facebook cả ngày.
Ngày nay, kêu gọi những người đang tuyệt vọng trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Tất cả những gì bạn cần là một tài khoản mạng xã hội: bắt đầu đăng những thứ cực kỳ điên rồ và để thuật toán làm phần còn lại. Các bài đăng của bạn càng điên rồ và cực đoan, bạn càng thu hút được nhiều sự chú ý và càng có nhiều kẻ vô vọng sẽ lũ lượt kéo đến bạn như ruồi bu vào cứt bò. Nó không khó chút nào.
Nhưng bạn không thể chỉ lên mạng và nói bất cứ điều gì. Không, bạn phải có một thông điệp mạch lạc. Bạn phải có một tầm nhìn. Bởi vì rất dễ để khiến người ta nổi nóng và tức giận về những điều vô nghĩa – các phương tiện truyền thông tin tức đã tạo ra cả một mô hình kinh doanh từ việc đó. Nhưng để có hy vọng, con người cần cảm thấy rằng họ là một phần của một phong trào vĩ đại hơn, rằng họ sắp gia nhập vào phe chiến thắng trong lịch sử. Và, để làm được điều đó, bạn phải trao cho họ niềm tin.
Tất cả chúng ta phải có niềm tin vào một cái gì đó. Không có niềm tin thì không có hy vọng.
Bằng chứng và khoa học dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ. Hy vọng dựa trên kinh nghiệm trong tương lai. Và bạn phải luôn dựa vào một mức độ niềm tin nào đó rằng điều gì đó sẽ lại xảy ra trong tương lai.
Vậy thì câu hỏi quan trọng là: Niềm tin vào cái gì? Chúng ta chọn tin vào điều gì?
Bất kể Bộ Não Cảm Xúc của chúng ta coi giá trị cao nhất là gì, đỉnh cao nhất trong hệ thống phân cấp giá trị của chúng ta sẽ trở thành lăng kính mà qua đó chúng ta diễn giải tất cả các giá trị khác.
Hãy gọi giá trị cao nhất này là “Giá Trị Thượng Đế”.
Tất cả các tôn giáo phải bắt đầu với Giá Trị Thượng Đế dựa trên đức tin. Sau đó, chúng ta tổ chức cuộc sống của mình và tất cả các giá trị khác, xung quanh giá trị đó. Chúng ta tìm kiếm các hoạt động thể hiện đức tin đó, các ý tưởng hỗ trợ đức tin đó và quan trọng nhất là các cộng đồng chia sẻ đức tin đó.
Đến thời điểm này, một số độc giả có tư duy khoa học bắt đầu giơ tay và chỉ ra rằng có những thứ được gọi là sự thật và có đủ bằng chứng để chứng minh rằng sự thật tồn tại, và chúng ta không cần phải có niềm tin để biết rằng một số điều có thật.
Được thôi. Nhưng vấn đề của bằng chứng là: nó không làm thay đổi gì cả.
Bằng chứng thuộc về Bộ Não Tư Duy, trong khi các giá trị được quyết định bởi Bộ Não Cảm Xúc. Bạn không thể kiểm tra giá trị. Theo định nghĩa, chúng mang tính chủ quan và tùy tiện. Do đó, bạn có thể tranh luận về sự thật cho đến khi xanh hết mặt nhưng cuối cùng, điều đó không quan trọng – mọi người nhìn nhận ý nghĩa của trải nghiệm của họ thông qua các giá trị của họ.
Bạn đã đọc xong phần 2. Đọc các phần tiếp theo tại link sau:
Everything is f*cked: A Book About Hope – Mark Manson (Phần 3)
Everything is f*cked: A Book About Hope – Mark Manson (Phần 4)