Tình yêu là gì? – Osho

MỤC LỤC

Tình yêu khiến bạn toàn vẹn. Những người đang yêu chia sẻ với nhau, nhưng không phải do nhu cầu, mà đó là nguồn năng lượng tuôn tràn trong họ.

 

Hai người cô đơn có thể đến với nhau nhưng hãy nhớ là họ không yêu nhau. Họ vẫn cô đơn nhưng lúc này, nhờ có sự hiện diện của người kia mà họ không còn cảm thấy cô đơn – tất cả chỉ có thế. Theo cách nào đó, họ đang lừa dối chính mình.

 

Bởi vì hai kẻ cô đơn gặp nhau – điều đó có nghĩa là hai con người buồn rầu, đau khổ gặp nhau – và sự đau khổ đó bị nhân lên. Đó là điều thường xảy ra. Bạn cảm thấy cô đơn khi một mình, và khi có quan hệ tình cảm, bạn lại thấy đau khổ. Khi không có quan hệ tình cảm, người ta cảm thấy cô đơn, và họ tìm kiếm ai đó để gắn kết. Khi gắn kết rồi, họ bắt đầu thấy đau khổ; họ cảm thấy thà một mình còn tốt hơn – thật quá sức.

 

Khi một người hoàn toàn tự do, từ chính sự tự do đó, người ấy bắt đầu chia sẻ. Khi đó, anh ta sẽ cho đi nhiều, nhưng không phải như là một nhu cầu cần thiết. Anh ta cho đi nhiều, nhưng không phải như là một cuộc mua bán. Anh ta cho đi nhiều bởi vì anh ta có nhiều. Anh ta cho đi bởi vì anh ta thích cho đi.

 

Nhưng thường thì những người yêu nhau, những người được cho là đang yêu, rất lo ngại sự độc lập của đối phương. Họ quá lo ngại, bởi vì họ nghĩ rằng nếu độc lập, người kia sẽ không cần họ, sẽ vứt bỏ họ. Do đó, người phụ nữ luôn tìm cách quản lý mọi việc để người chồng hoặc bạn trai của mình luôn phụ thuộc. Anh ta phải luôn cần đến mình để mình luôn có giá trị. Và đàn ông cũng tìm cách làm những điều tương tự để anh ta vẫn có giá trị. Kết quả là nó trở thành một cuộc mua bán, chứ không phải tình yêu – và luôn có xung đột, đấu tranh.

 

Tình yêu cho bạn tự do, cho bạn tung cánh, giải phóng bạn. Anh ấy đã giúp bạn tự do, cô ấy đã giúp bạn tự do, và tình yêu không trở thành sự chiếm hữu.

 

Khi tình yêu suy yếu, nó trở thành sự chiếm hữu, ghen tuông, đấu tranh giành quyền lực, quyền chi phối, thao túng – cả ngàn lẻ một thứ, tất cả đều xấu xí.

 

Hãy yêu vô điều kiện, đừng đòi hỏi điều gì cả. Nhiều thứ sẽ tự quay trở lại với bạn, nhưng đừng là một kẻ ăn mày khốn khó. Bằng không, bạn vẫn đau khổ; bạn cho đi ít nhưng mong chờ nhận lại gì đó, chính sự chờ đợi và kỳ vọng sẽ hủy hoại toàn bộ vẻ đẹp của nó. Khi bạn chờ đợi và kỳ vọng, người kia sẽ cảm thấy rằng bạn đang thao túng.

 

Do đó, có một vài điều cần ghi nhớ. Hãy yêu, nhưng không phải như một nhu cầu, mà là sự chia sẻ. Hãy yêu, nhưng đừng kỳ vọng – hãy cho đi. Hãy yêu, nhưng nhớ rằng tình yêu của bạn không nên trở thành nhà tù giam hãm người khác.

 

Tình yêu phụ thuộc

 

Khi bạn phụ thuộc, người khác chắc chắn sẽ chi phối bạn, và bạn sẽ cố gắng chi phối người khác. Đó là cuộc đấu tranh cứ diễn ra giữa cái gọi là những người yêu nhau. Họ là những kẻ thù thân thiết, liên tục tranh đấu. Chồng và vợ – họ đang làm gì? Yêu thương là rất hãn hữu; đấu tranh là quy tắc, yêu là ngoại lệ. Và theo đủ mọi cách họ cố gắng chi phối – ngay cả qua tình yêu họ cũng cố gắng chi phối. Nếu chồng yêu cầu vợ, vợ từ chối, cô ấy không tự nguyện. Cô ấy cho nhưng rất miễn cưỡng, cô ấy muốn bạn vẫy đuôi quanh cô ấy. Và đấy cũng là trường hợp với anh chồng. Khi cô vợ thấy cần và đề nghị anh ta, chồng nói rằng anh ta mệt.

 

Đây là những cách thao túng, bỏ đói người khác, làm cho người đó mỗi lúc một đói hơn để cho người đó trở nên ngày một phụ thuộc hơn. Một cách tự nhiên, đàn bà có tính ngoại giao về điều đó hơn là đàn ông bởi vì đàn ông đã có quyền lực rồi. Anh ta không cần tìm các cách thức tinh tế và tinh ranh để có quyền lực, anh ta có quyền lực rồi. Anh ta quản lí tiền – đó là quyền lực của anh ta. Về cơ bắp, anh ta mạnh hơn. Trong nhiều thế kỉ anh ta đã huấn luyện cho tâm trí của đàn bà rằng anh ta có quyền hơn còn cô ấy không có quyền.

 

Đàn ông bao giờ cũng cố gắng tìm đàn bà theo đủ mọi cách kém hơn anh ta. Đàn ông không muốn cưới đàn bà có giáo dục hơn mình, bởi vì thế thì quyền lực bị nguy khốn. Anh ta không muốn cưới đàn bà cao hơn mình, bởi vì đàn bà cao hơn trông cao sang. Anh ta không muốn cưới đàn bà quá nhiều trí tuệ, bởi vì thế thì cô ấy tranh cãi, và luận cứ có thể phá huỷ quyền lực. Đàn ông không muốn đàn bà rất nổi tiếng, bởi vì thế thì anh ta trở thành thứ yếu. Và trong nhiều thế kỉ đàn ông đã hỏi vợ là đàn bà trẻ hơn mình. Tại sao vợ không thể già hơn chồng? Có gì sai? Đàn bà già kinh nghiệm hơn – điều đó phá huỷ quyền lực.

 

Cho nên đàn ông bao giờ cũng hỏi vợ với những đàn bà kém hơn – đó là lý do tại sao đàn bà đã mất chiều cao. Chẳng có lý do nào cho họ thấp hơn đàn ông cả, không có lý do chút nào; họ đã mất chiều cao bởi vì đàn bà nhỏ nhắn hơn bao giờ cũng được chọn. Dần dần điều này đã đi vào trong tâm trí họ sâu tới mức họ đã mất chiều cao của mình. Họ đã mất thông minh bởi vì đàn bà thông minh không được cần tới; đàn bà thông minh là quái nhân.

 

Với ý tưởng về tự do cho đàn bà, những huấn luyện sâu sắc nào đó đã bị phá bỏ. Đàn ông đã có quyền lực cho nên anh ta không cần rất láu lỉnh, không cần rất gián tiếp. Đàn bà không có quyền lực. Khi bạn không có quyền lực bạn phải có tính ngoại giao hơn – đó là cái thay thế. Cách duy nhất họ có thể cảm thấy có quyền là ở chỗ họ được cần tới, ở chỗ đàn ông liên tục cần tới họ. Đây không phải là tình yêu, đây là mặc cả, và họ liên tục mặc cả về giá. Đó là cuộc vật lộn thường xuyên.

 

Từ thèm khát tới yêu thương

 

Người đàn ông rơi vào tình yêu với người đàn bà bởi vì anh ta thích cách cô ấy bước đi, hay tiếng nói của cô ấy, hay cách cô ấy nói “chào bạn” hay mắt cô ấy. Mới hôm nọ tôi vừa đọc rằng người đàn bà nào đó nói về người đàn ông, “Anh ấy có đôi lông mày đẹp nhất thế giới.” Chẳng cái gì sai trong điều đó – lông mày có thể đẹp chứ – nhưng nếu bạn rơi vào tình yêu với lông mày thế thì chẳng chóng thì chầy bạn sẽ bị thất vọng, bởi vì lông mày là phần rất không bản chất của con người.

 

Và vì những điều không bản chất đó người ta rơi vào tình yêu! Hình dáng, đôi mắt,… những điều không bản chất này. Bởi vì khi bạn sống với một người, bạn không sống với phần thân thể; bạn không sống với lông mày hay mầu tóc. Khi bạn sống với một người, con người là điều rất vĩ đại và bao la… gần như không định nghĩa được, và những điều nhỏ bé này ở ngoại vi chẳng chóng thì chầy trở thành vô nghĩa. Nhưng thế rồi bỗng nhiên người ta ngạc nhiên: làm gì đây?

 

Mọi tình yêu đều bắt đầu theo cách lãng mạn. Vào lúc tuần trăng mật kết thúc, toàn thể vấn đề được kết thúc bởi vì người ta không thể sống với điều lãng mạn được. Người ta phải sống với thực tế – và thực tế lại hoàn toàn khác. Khi bạn nhìn một người, bạn không thấy tính toàn bộ của người đó; bạn chỉ thấy cái bề ngoài. Cứ dường như bạn đã rơi vào tình yêu với chiếc ô tô bởi vì mầu sắc của nó. Bạn thậm chí đã không nhìn xuống dưới nắp máy; có thể chẳng có động cơ nào cả, hay có thể cái gì đó khiếm khuyết. Chung cuộc mầu sắc chẳng ích gì.

 

Khi hai người tới với nhau, thực tại bên trong của họ va chạm và cái bên ngoài trở thành vô nghĩa. Phải làm gì với lông mày, với tóc và kiểu tóc đây? Bạn gần như quên mất chúng. Chúng không còn hấp dẫn bạn nữa bởi vì chúng có đấy. Và bạn càng biết nhiều về một người, bạn càng trở nên sợ hãi rồi bạn đi tới biết về cái gàn dở của người đó, và người đó đi tới biết về cái dở hơi của bạn. Thế thì cả hai cảm thấy bị lừa và cả hai trở nên giận dữ. Cả hai bắt đầu trả thù người kia, cứ dường như người kia đã lừa dối hay dối trá. Chẳng ai lừa ai cả, mặc dầu mọi người đều bị lừa.

 

Bạn tâm giao hay bạn tù?

 

Tất cả chúng ta đều đang sống theo những câu chuyện tiểu thuyết, thơ ca, phim ảnh. Điều đó khiến loài người có ấn tượng không đúng, ấn tượng rằng khi có tình yêu, mọi thứ sẽ hòa hợp, rằng sẽ không có xung đột. Suốt hàng bao thế kỷ, các nhà thơ đã hình thành nên ý nghĩ rằng những người yêu nhau được sinh ra để dành cho nhau. Không ai được sinh ra để dành cho người khác. Mọi người đều khác nhau.

 

Trong các cuộc hôn nhân hiện đại bắt nguồn từ tình yêu, dường như không có sự giao tiếp. Và nó bắt đầu bằng tuần trăng mật, bởi vì ở đó, lần đầu tiên, cả hai sống cùng nhau trọn vẹn hai mươi bốn giờ mỗi ngày. Lúc này, bạn không thể giả vờ; bạn phải sống thật. Bạn không thể diễn, bạn không thể có bí mật. Và chúng ta đều bị gieo vào đầu ý nghĩ từ thời thơ ấu rằng giữa chồng và vợ luôn có sự hòa hợp, mọi thứ luôn ăn khớp với nhau, họ luôn gắn bó với nhau, yêu thương nhau, không tranh cãi. Toàn bộ hệ tư tưởng đó chính là vấn đề.

 

Tôi muốn nói với bạn sự thật. Sự thật đó là cả hai người, bất kể là ai, đều là những cá thể khác biệt. Nếu yêu ai đó, bạn phải hiểu rằng người mình yêu không phải là chiếc bóng của bạn, không phải là hình ảnh phản chiếu trong gương của bạn, người đó có đặc tính cá nhân riêng. Chừng nào bạn chưa có một trái tim đủ lớn để chứa ai đó khác với mình, ai đó có những ý nghĩ khác với mình, thì bạn không nên vướng vào những rắc rối không cần thiết. Tốt hơn hết là nên trở thành một tu sĩ. Sao phải bận lòng? Sao phải tạo ra địa ngục cho chính mình và người khác?

 

Nhưng địa ngục được tạo ra bởi vì bạn kỳ vọng thiên đường.

 

Tôi muốn bạn hãy chấp nhận rằng đây là tình huống có thật: người đó sẽ khác với bạn. Và trên thực tế, những khác biệt sẽ làm tăng hương vị cho tình yêu của bạn. Nếu có thể tìm thấy một người giống bạn, bạn sẽ không thấy hấp dẫn. Người đó phải khác biệt, xa cách, bí ẩn để bạn muốn khám phá.

 

Với hai sự bí ẩn gặp nhau, một khi cả hai đã chấp nhận ý nghĩ rằng họ không nhất thiết phải đồng quan điểm về mọi việc, khi đó sẽ không còn tranh cãi. Tranh cãi nảy sinh bởi vì bạn muốn đồng quan điểm.

 

Nếu bạn sống như hai người bạn – cô ấy có ý kiến riêng, bạn có ý kiến riêng, cô ấy tôn trọng ý kiến của bạn, bạn tôn trọng ý kiến của cô ấy; cô ấy có cách của cô ấy, bạn có cách của bạn và không ai tìm cách áp đặt hay lên lớp người kia – khi đó sẽ không có tranh cãi.

 

Sự hòa hợp không phải là thứ gì đó quá lớn lao, nó thậm chí nhàm chán. Cho dù đôi lúc bạn cãi nhau, cho dù đôi lúc bạn nóng giận với nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu không còn nữa; điều đó có nghĩa là tình yêu có khả năng đón nhận cả những bất đồng, tranh cãi, vượt qua tất cả những rào cản này.

 

Tình yêu phải là một mối quan hệ thân thiện, trong đó không ai hơn ai, không ai quyết định mọi việc, cả hai hoàn toàn nhận thức được rằng họ khác biệt, rằng cách sống của họ khác biệt, rằng họ suy nghĩ khác nhau, và với tất cả những sự khác biệt này, họ vẫn yêu nhau.

 

Hãy từ bỏ ý nghĩ rằng mọi thứ phải vừa với nhau, từ bỏ ý nghĩ rằng sẽ có một sự hòa hợp trọn vẹn – bởi vì đó không phải là những ý nghĩ hay ho. Nếu mọi thứ vừa với nhau, bạn sẽ thấy chán nhau; nếu mọi thứ hài hòa, bạn sẽ đánh mất toàn bộ sắc màu của mối quan hệ đó. Thật ổn khi mọi thứ không hòa hợp.

 

Bạn yêu bởi vì người đó không sẵn có

 

Một trong những điều cơ sở nhất cần nhận ra là ở chỗ khi bạn yêu một người, bạn yêu bởi vì người đó không sẵn có. Bây giờ người đó có sẵn đấy, vậy làm sao tình yêu có thể tồn tại được?

 

Cùng điều đó xảy ra cho cái gọi là tình yêu của bạn. Bạn săn đuổi người đàn bà và người đàn bà cứ thu mình lại, trốn khỏi bạn. Bạn trở nên ngày một hăng hái hơn, và rồi bạn săn đuổi cô ấy nhiều hơn. Và đó là một phần của trò chơi này. Mọi người đàn bà theo bản năng đều biết rằng mình phải chạy trốn, cho nên cuộc săn đuổi tiếp diễn. Tất nhiên cô ấy không chạy trốn nhiều tới mức bạn quên hết tất cả về cô ấy – cô ấy phải vẫn còn trong cái nhìn, quyến rũ, làm say đắm, vẫy gọi, mời chào mà vẫn trốn chạy.

 

Cho nên trước hết đàn ông đuổi theo đàn bà còn đàn bà cố gắng trốn chạy. Một khi đàn ông đã bắt được đàn bà, lập tức toàn bộ thuỷ triều đổi đi. Thế rồi đàn ông bắt đầu trốn chạy và đàn bà bắt đầu săn đuổi – “Anh định đi đâu đấy? Anh nói với ai vậy? Sao anh muộn thế? Anh đã ở với ai?”

 

Và toàn thể vấn đề là ở chỗ cả hai đều bị hấp dẫn tới nhau bởi vì họ đã không biết nhau. Cái không biết là hấp dẫn, cái không quen thuộc là hấp dẫn. Bây giờ cả hai đều biết rõ nhau rồi. Họ đã làm tình với nhau nhiều lần rồi và bây giờ điều đó đã gần như trở thành việc lặp lại – nhiều nhất đó là một thói quen, nhưng lãng mạn mất đi rồi. Thế thì họ cảm thấy chán. Người đàn ông trở thành thói quen, người đàn bà trở thành thói quen. Họ không thể sống mà thiếu nhau bởi vì thói quen này, và họ không thể sống cùng nhau bởi vì không có lãng mạn. Đây là điều thực nơi người ta phải hiểu dù nó là tình yêu hay không.

 

Với trạng thái tâm trí bình thường, điều tôi gọi là tình yêu là không thể có được. Nó chỉ xảy ra khi bạn có bản thể rất tích hợp. Tình yêu là chức năng của bản thể tích hợp. Nó không lãng mạn, nó chẳng liên quan gì tới những điều ngu ngốc này. Nó đi thẳng tới người kia và nhìn vào bên trong linh hồn. Thế thì tình yêu là một loại hấp dẫn với bản thể bên trong nhất của người kia – nhưng thế thì nó lại hoàn toàn khác. Mọi tình yêu đều có thể trưởng thành vào trong nó, nhưng 99/100 tình yêu chưa bao giờ trưởng thành tới điểm đó. Rối loạn và rắc rối lớn tới mức chúng phá huỷ mọi thứ.

 

Phụ thuộc – Độc lập – Liên thuộc

 

Tình yêu có thể có ba chiều hướng. Một là chiều hướng phụ thuộc. Đó là điều xảy ra cho đại đa số mọi người. Chồng phụ thuộc vào vợ, vợ phụ thuộc vào chồng; họ khai thác lẫn nhau, họ chi phối lẫn nhau, họ sở hữu lẫn nhau, họ biến nhau thành món hàng hoá. Có đến 99% trường hợp, đó là điều đang xảy ra trên thế giới này. Đó là lý do tại sao tình yêu, điều có thể mở cửa cõi trời, chỉ mở ra cửa địa ngục.

 

Khả năng thứ hai là tình yêu giữa những người độc lập. Điều đó cũng thỉnh thoảng mới xảy ra. Nhưng điều đó cũng đem tới đau khổ, bởi vì có xung đột thường xuyên. Không việc điều chỉnh nào là có thể; cả hai đều độc lập và không ai sẵn sàng thoả hiệp, điều chỉnh với người kia.

 

Nhà thơ, nghệ sĩ, nhà tư tưởng, nhà khoa học, những người sống trong một loại độc lập nào đó, ít nhất trong tâm trí họ, đều là những người không thể sống cùng được; họ là những người lập dị nếu sống cùng. Họ cho người khác tự do, nhưng tự do của họ có vẻ như dửng dưng hơn là giống tự do, cứ dường như họ chẳng quan tâm, cứ dường như chẳng thành vấn đề gì với họ cả. Họ để cho người khác có không gian riêng của mình. Mối quan hệ dường như là ở bề ngoài; họ sợ đi sâu hơn vào lẫn nhau, bởi vì họ bị gắn bó với tự do của mình nhiều hơn là với tình yêu, và họ không muốn thoả hiệp.

 

Và khả năng thứ ba là của sự liên thuộc. Điều đó xảy ra rất hiếm hoi, nhưng bất kỳ khi nào nó xảy ra thì một phần của thiên đường lại rớt xuống đất. Hai người, không độc lập cũng không phụ thuộc nhưng trong sự đồng bộ vô cùng, cứ dường như họ hít thở cho nhau, một linh hồn trong hai thân thể – bất kỳ khi nào điều đó xảy ra, tình yêu đã xảy ra. Chỉ gọi được điều này là tình yêu thôi. Hai chiều hướng kia không thực sự là tình yêu, chúng chỉ là sự sắp đặt – xã hội, tâm lý, sinh học, nhưng là những sắp đặt. Loại thứ ba mới có cái gì đó tâm linh.

 

Những người không có tình yêu thường viết ra những cuốn sách nói về tình yêu

 

Theo sự quan sát của tôi: những người không có tình yêu thường viết ra những cuốn sách nói về tình yêu; đó là một hình thức thay thế bù trừ. Những người không có khả năng yêu thương thường hay sáng tác thơ ca, họ viết ra những bài thơ tình nổi tiếng, nhưng bản thân họ lại chưa từng bao giờ yêu thương, thế nên tình yêu của họ chỉ là một sự suy đoán. Có thể họ có được khả năng tưởng tượng tuyệt vời, nhưng điều này chẳng liên quan gì đến tình yêu thực sự. Tình yêu thực sự hoàn toàn khác; chỉ những ai đã từng sống trong tình yêu mới có thể hiểu được tình yêu.

 

 

Osho (còn được gọi là Bhagwan Shree Rajneesh) là một nhà tư tưởng, giảng viên, và nhà sư phương Tây – Ấn Độ. Ông sinh năm 1931 tại Madhya Pradesh, Ấn Độ và qua đời năm 1990 tại Oregon, Mỹ.

 

Osho được biết đến với triết lý của mình, bao gồm việc khuyến khích con người tìm kiếm sự tự do và hạnh phúc bên trong chính họ thay vì phụ thuộc vào các giáo điều và quy tắc xã hội.

 

Chia sẻ:
Facebook
Bài viết liên quan

Những trường phái nghệ thuật, với tính độc đáo và sự đa dạng, đã tạo nên những dấu ấn sâu sắc trong lịch sử và di sản nghệ thuật. Bài viết này sẽ đưa bạn vào một hành trình khám phá qua các trường phái nghệ thuật đa dạng và...

Có biết bao nhiêu phong cách thiết kế và chúng đóng vai trò quan trọng trong việc tạo ra những tác phẩm nghệ thuật và công trình độc đáo. Hãy cùng khám phá những phong cách thiết kế đa dạng và đặc trưng trong bài viết này.   Phong cách...

Bất kỳ một tổ chức nào không thể tồn tại mà không có một nhà lãnh đạo. Nhưng chẳng ai có thể lãnh đạo một mình. Anh ta không thể tự quản lý ngân sách, tự thi hành luật và tự điều phối những dự án. Anh ta cần nắm...

Suy nghĩ là một hoạt động. Hoạt động suy nghĩ sẽ hình thành ý nghĩ. Quá trình suy nghĩ và tưởng tượng sẽ hình thành ý tưởng. Chúng ta định nghĩa sự sáng tạo là quá trình tạo ra ý tưởng mới. Vậy thì ý tưởng mới đến từ đâu?...

NỔI BẬT
Theo dõi chúng tôi trên MXH:
Liên hệ:
contact.hbth@gmail.com
© 2023 hatbuitamhon. All rights reserved.
Scroll to Top