Tình yêu, lòng trắc ẩn, sự cảm thông, lòng tốt – tất cả những phẩm chất tuyệt vời này đều mang hương vị nữ tính. Và có những phẩm chất nam tính, phẩm chất của chiến binh, lòng can đảm. Chúng là những phẩm chất cứng rắn; con người phải rắn rỏi như thép. Đó là vì phẩm chất của đàn ông được phát triển thông qua chiến tranh, còn phẩm chất của phụ nữ được phát triển tại nhà với chồng và các con, cô ấy sống trong một thế giới hoàn toàn khác. Đàn ông đã luôn sống một cuộc sống không ngừng chiến đấu; trong ba ngàn năm, đã có năm ngàn cuộc chiến trên trái đất – như thể giết chóc là công việc duy nhất của họ.
Thế giới được chia thành hai phần. Đàn ông tạo ra thế giới của họ, trong khi phụ nữ sống trong bóng tối và tạo ra thế giới riêng của mình trong góc khuất đó. Điều này thật đáng tiếc – bởi vì để trở nên hoàn thiện, trở nên toàn vẹn, đàn ông hay phụ nữ đều phải có tất cả những phẩm chất này.
Cả đàn ông lẫn phụ nữ đều phải mềm như cánh hoa hồng và cứng rắn như thanh gươm, cả hai, để khi có bất kỳ cơ hội nào và trong bất kỳ hoàn cảnh nào, họ đều có thể phản ứng lại. Nếu hoàn cảnh cần bạn làm một thanh gươm, bạn sẵn sàng làm một thanh gươm; nếu hoàn cảnh cần bạn làm một cánh hoa, bạn sẵn sàng làm một cánh hoa. Khả năng chuyển đổi linh hoạt giữa cánh hoa và thanh gươm này sẽ khiến cho cuộc sống của bạn phong phú hơn – và không chỉ chuyển đổi giữa hai phẩm chất này mà còn giữa tất cả các phẩm chất.
Đàn ông và phụ nữ là hai phần của một tổng thể; thế giới của họ cũng nên là một tổng thể và họ nên chia sẻ tất cả những phẩm chất này mà không có bất kỳ sự phân biệt nào. Không một phẩm chất nào nên bị gắn mác là nữ tính hay nam tính.
Khi bạn khiến ai đó “nam tính”, anh ta sẽ đánh mất những điều tuyệt vời trong cuộc đời mình. Anh ta trở nên khô khan, anh ta trở nên nhạt nhẽo, khô cứng, gần như chết. Và người phụ nữ nào hoàn toàn quên cách trở nên cứng rắn, trở nên nổi loạn, chắc chắn sẽ trở thành nô lệ bởi vì cô ta chỉ có những phẩm chất mềm yếu. Bấy giờ, hoa hồng không thể chiến đấu với thanh gươm, chúng sẽ bị nghiền nát, bị giết và hủy diệt.
Một con người toàn vẹn chưa được sinh ra. Có đàn ông và có phụ nữ, nhưng chưa có con người toàn vẹn. Toàn bộ phương pháp của tôi là nhằm mang con người toàn vẹn đến trái đất này – với tất cả những phẩm chất xinh đẹp của phụ nữ và tất cả những phẩm chất can đảm, nổi loạn, mạo hiểm của đàn ông. Và tất cả những phẩm chất này phải là một phần của một tổng thể toàn vẹn.
Không nên ngăn cản một cậu bé khi nó muốn khóc. Nó bị ngăn cản, nó không thể chảy nước mắt – nước mắt chỉ dành cho bé gái: “Con là đàn ông; hãy cư xử như một người đàn ông!”. Trong khi nước mắt là một trải nghiệm đẹp đẽ. Trong nỗi buồn sâu thẳm hay nỗi hân hoan tột cùng, khi cái gì đó vỡ òa, nước mắt sẽ giúp thể hiện cảm xúc ấy. Nếu nước mắt bị kìm nén thì cùng lúc đó, bất cứ điều gì sắp được những giọt nước mắt đó thể hiện, dù là niềm vui tột cùng hay nỗi buồn cực độ, cũng sẽ bị kìm nén.
Và hãy nhớ thật rõ rằng tự nhiên không tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào. Tự nhiên ban cho đàn ông và phụ nữ những tuyến lệ giống nhau, có kích thước như nhau. Nhưng nếu bạn là đàn ông và bạn đang khóc, mọi người sẽ lên án: “Anh đang hành xử như phụ nữ”.
Bạn nên đáp trả: “Tôi có thể làm gì? Tự nhiên đã cho tôi các tuyến lệ. Tự nhiên đang hành xử như phụ nữ. Đó không phải là trách nhiệm của tôi, tôi chỉ đang tận hưởng bản chất tự nhiên của mình. Nước mắt là quyền của tôi”.
Có những người đàn ông không có khả năng yêu, vì họ được rèn luyện những phẩm chất nhất định: “Anh phải cứng rắn, anh phải cạnh tranh. Anh không được biểu lộ cảm xúc, anh không được đa sầu đa cảm”. Giờ đây, làm sao bạn có thể mong đợi một người đàn ông không cảm xúc, không đa sầu đa cảm, một người không được phép cảm nhận… làm sao bạn có thể mong đợi anh ta yêu thương? Và khi anh ta bỏ lỡ tình yêu, cuộc sống của anh ta trở nên cằn cỗi, khổ sở. Và chuyện tương tự đang xảy ra ở cả hai phía.
Tôi muốn mọi sự khác biệt đều biến mất. Mọi người, bất kể đàn ông hay phụ nữ, nên được phép tiếp cận mọi thứ mà họ có được một cách tự nhiên. Như vậy, chúng ta sẽ có một thế giới phong phú hơn với những con người đẹp đẽ hơn.
Đàn ông suy nghĩ, phụ nữ cảm nhận, và cảm nhận là việc phi lý. Đàn ông cảm thấy tưởng tượng là chuyện thật khó khăn, nhưng phụ nữ lại dễ dàng tưởng tượng mọi thứ. Tâm điểm hoạt động của cô ấy là cảm nhận, cảm xúc, tình cảm; đôi mắt của cô ấy luôn đong đầy những giấc mơ. Những giấc mơ này có thể hữu ích trong thơ ca, trong phim ảnh, nhưng những giấc mơ này không giúp ích được gì; ngược lại, chúng là những chướng ngại lớn trên con đường chân lý.
Nhưng phụ nữ rất dễ bị thuyết phục bởi trí tưởng tượng của mình – đó không phải lỗi của cô ấy, đó là bản chất tự nhiên của cô ấy. Đây là một trong những điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ. Về cơ bản, đàn ông đa nghi, nghi ngờ mọi thứ; do đó, họ có nhiều khả năng nghiên cứu khoa học hơn. Phụ nữ gặp nhiều trở ngại hơn nếu muốn trở thành một nhà khoa học. Nhưng khi xét về trí tưởng tượng, nếu phụ nữ được phép – và họ đã bị cấm cản suốt hàng thế kỷ – thì không một họa sĩ nào có thể cạnh tranh với cô ấy, không một nhà thơ nào có thể cạnh tranh với cô ấy, không một nhạc sĩ nào có thể tài giỏi hơn cô ấy, không một vũ công nào có thể sánh được với cô ấy. Cô ấy có thể chứng minh khả năng đóng góp to lớn của mình trong việc tạo ra một hành tinh xinh đẹp. Cô ấy có thể khiến cho hành tinh này ngập tràn những ca khúc, điệu nhảy và tình yêu.
Nhưng tiếc thay, đàn ông không cho phép phụ nữ được tự do đứng trên đôi chân của mình và đóng góp cho cuộc sống. Một nửa nhân loại đã bị tước mất quyền được cống hiến.
Theo tôi hiểu, chuyện này bắt nguồn từ nỗi sợ. Đàn ông e ngại trí tưởng tượng của phụ nữ. Anh ta sợ bởi vì một khi phụ nữ được tự do sáng tạo, đàn ông sẽ không thể cạnh tranh lại. Cảm giác vượt trội của anh ta, cái tôi của anh ta, sẽ bị đe dọa. Vì sợ rằng tính vượt trội của anh ta sẽ bị phá hủy, rằng tất cả các nhà thơ vĩ đại của anh ta sẽ trông như những kẻ tầm thường và tất cả các họa sĩ bậc thầy sẽ trông nghiệp dư, tốt hơn hết là không cho phép phụ nữ được đào tạo, được có cơ hội bày tỏ cảm xúc và trái tim của họ.
Nhưng nếu xét về chân lý tối thượng, vấn đề của đàn ông là lý trí và vấn đề của phụ nữ là cảm xúc. Cả hai đều là rào chắn ngăn cản họ đến với giác ngộ. Đàn ông phải buông xuống logic của mình và phụ nữ phải buông xuống cảm xúc của mình. Cả hai đều phải từ bỏ thứ gì đó đang cản trở con đường đến với giác ngộ.
–
Osho (còn được gọi là Bhagwan Shree Rajneesh) là một nhà tư tưởng, giảng viên, và nhà sư phương Tây – Ấn Độ. Ông sinh năm 1931 tại Madhya Pradesh, Ấn Độ và qua đời năm 1990 tại Oregon, Mỹ.
Osho được biết đến với triết lý của mình, bao gồm việc khuyến khích con người tìm kiếm sự tự do và hạnh phúc bên trong chính họ thay vì phụ thuộc vào các giáo điều và quy tắc xã hội.